Suy Niệm Lời Chúa
Phụng Vụ Lời Chúa cho Chúa Nhật thứ 4 Năm C Lễ Chúa Chiên Lành hôm nay được Giáo Hội soạn dọn rất ăn khớp với nhau, căn cứ vào câu đầu tiên của bài Phúc Âm ngắn ngủi: "Chiên Ta thì nghe tiếng Ta, Ta biết chúng và chúng theo Ta".
"Chiên Ta thì nghe tiếng Ta": Để biết được đâu là chiên của Chúa thì đặc tính đầu tiên và trên hết của nó đó là biết "nghe tiếng" chủ chiên của mình. Nếu không biết nghe tiếng chủ chiên của mình thì thật sự không phải là chiên của Chúa, như ngay trước câu đầu tiên của bài Phúc Âm hôm nay chính Người đã khẳng định với những người Do Thái đang nghe Người bấy giờ rằng: "Quí vị không chịu tin Tôi vì quí vị không phải là chiên của Tôi" (10:26). Như thế, "nghe tiếng" chủ chiên là đặc tính của chiên đây chính là tin vào Người, chứ không phải chỉ nghe về thể lý như thành phần thính giả Do Thái lúc ấy trong hội đường Carpanaum.
Đặc tính "chiên Tôi thì nghe tiếng Tôi" đây, không phải chỉ nghe trực tiếp từ Người, mà còn nghe qua thành phần môn đệ tông đồ được Người sai đi làm thành phần chứng nhân tiên khởi của Người nữa. Bởi vì những gì các vị loan báo và giảng dạy về Người với thẩm quyền Người ban đều có tính cách Truyền Thống từ chính Người (xem Mathêu 16:19; 18:20). Và đó là lý do chúng ta thấy trong Sách Tông Vụ ở Bài Đọc 1 hôm nay một sự kiện hoàn toàn đối chọi nhau giữa "chiên Tôi thì nghe tiếng Tôi" và "quí vị không phải là chiên của Tôi" rất tỏ tường nơi thái độ của những ai nghe theo Thánh Phaolô cùng những ai không như sau:
"Trong những ngày ấy, Phaolô và Barnaba sang qua Perghê và đến Antiôkia xứ Pisiđia; ngày Sabbat, các ngài vào ngồi trong hội đường. Có nhiều người Do-thái và tòng giáo theo các ngài, được các ngài khuyên bảo bền đỗ trong ơn nghĩa Chúa.
"Ðến ngày Sabbat sau, hầu hết cả thành đều đến nghe lời Thiên Chúa. Các người Do-thái thấy đám đông dân chúng, thì đâm ghen tương, nói lộng ngôn, chống lại các điều Phaolô giảng dạy. Phaolô và Barnaba can đảm nói rằng: Phải giảng lời Thiên Chúa cho các ngươi trước tiên, nhưng vì các ngươi từ chối lời Thiên Chúa và tự cho mình không xứng đáng sống đời đời, thì đây chúng tôi quay về phía các dân ngoại; vả lại Chúa đã truyền lệnh cho chúng tôi rằng: 'Ta đã đặt ngươi làm ánh sáng muôn dân, để ngươi nên ơn cứu độ cho đến tận cùng trái đất'. Nghe vậy các dân ngoại hân hoan ca tụng lời Chúa; những ai được Chúa tiền định hưởng sự sống đời đời, thì tin theo, nên lời Chúa được rao giảng khắp cả vùng.
"Những người Do-thái xúi giục các phụ nữ khá giả đã tòng giáo và các thân hào trong thành bắt bớ Phaolô và Barnaba, rồi trục xuất hai ngài ra khỏi ranh giới xứ họ. Còn hai ngài, sau khi phủi bụi chân lại cho họ, hai ngài đi đến Icôniô. Còn các môn đồ thì đầy hân hoan và Thánh Thần".
"Ta biết chúng": Vị Chủ Chiên là Chúa Kitô đã thực sự "biết chiên" của mình như thế nào, nếu không phải như chính Người đã xác nhận trong bài Phúc Âm hôm nay: "Ta cho chúng được sống đời đời; chúng sẽ không bao giờ hư mất, và không ai có thể cướp được chúng khỏi tay Ta. Ðiều mà Cha Ta ban cho Ta, thì cao trọng hơn tất cả, và không ai có thể cướp được khỏi tay Cha Ta. Ta và Cha Ta là một".
Trước hết Người biết chiên của Người ở chỗ họ nghe tiếng của Người, họ tin vào Người; sau nữa, Người biết chiên của Người ở chỗ Người ban cho họ là thành phần xứng đáng và hội đủ điều kiện để "được sống đời đời"; và sau hết, Người biết chiên của Người là tất cả những gì Cha Người ban cho Người, trao cho Người và Người cần phải trân trọng và quí mến, như chính Cha quí mến họ vậy: "Ðiều mà Cha Ta ban cho Ta, thì cao trọng hơn tất cả, và không ai có thể cướp được khỏi tay Cha Ta. Ta và Cha Ta là một".
Chính vì "Ðiều mà Cha Ta ban cho Ta, thì cao trọng hơn tất cả" mà "chúng sẽ không bao giờ hư mất, và không ai có thể cướp được chúng khỏi tay Ta". Cho dù họ có là thành phần lên án Người như Hội Đồng Đầu Mục Do Thái cùng đám dân chúng vừa tung hô Người vào thành Jerusalem liền hùa theo thành phần lãnh đạo hô hoán "đóng đanh nó vào thập giá", dù họ có phản nộp Người như tông đồ Giuđa Íchca, dù họ có chối bỏ Người như tông đồ Phêrô, dù họ có lên án tử cho một con người vô tội như Người đúng như tổng trấn Philatô đã nhận thức mà còn cố tình sát hại Người, và dù họ có là những tên lý hình của đế quốc Roma tàn nhẫn hành hạ và đóng đanh Người vào thập tự giá v.v. Vì, đối với Chúa Kitô Khổ Giá là tất cả LTXC thì "họ lầm không biết việc mình làm" (Luca 23:34).
"Chúng theo Ta": Vâng, nếu đặc tính chính yếu làm nên thành phần chiên được cứu độ, tức thành phần được chủ chiên biết đến và ban cho họ sự sống đời đời như thế, thì thành phần chiên được sự sống này còn ở chỗ "theo" chủ chiên nữa, theo đúng "sự sống" thần linh vô cùng "viên mãn" (Gioan 10:10) họ được thông hưởng và chia sẻ. Nhờ đó, như một cành nho đã sinh trái được cắt tỉa cho càng sinh trái hơn (xem Gioan 15:2), họ mới chứng thực Chúa Kitô sống trong họ và Người tiếp tục mang ơn cứu độ đến cho những con chiên của Người trong suốt giòng lịch sử nhân loại, cho đến khi Người lại đến trong vinh quang để phán xét kẻ sống (là chiên) và kẻ chết (là dê) trong cuộc Chung Thẩm cánh chung (xem Mathêu đoạn 25).
Và thành phần chiên "theo" chủ chiên này đã được Sách Khải Huyền của Thánh Gioan, trong Bài Đọc 2 hôm nay diễn tả như thành phần đẫm máu như chủ chiên của mình, ở chỗ "Họ tinh tuyền và theo Con Chiên đến những nơi Con Chiên tới" (Khải Huyền 14:4):
"Tôi là Gioan, đã xem thấy một đám đông không thể đếm được, họ thuộc mọi nòi giống, dòng họ, dân tộc và tiếng nói, đứng trước ngai vàng và trước Con Chiên; họ mặc áo trắng dài, tay cầm lá vạn tuế. Và một bô lão đã nói với tôi: "Ðây là những người từ đau khổ lớn lao mà đến, họ giặt áo và tẩy nó trắng trong máu Con Chiên. Vì thế, họ ở trước ngai vàng Thiên Chúa, và ngày đêm phụng sự Người trong đền thánh Chúa, Ðấng ngự trên ngai vàng đặt ở giữa họ. Họ sẽ không còn đói khát; mặt trời và nóng bức sẽ không làm khổ họ, vì Con Chiên đứng trước ngai vàng sẽ thống trị họ, sẽ dẫn họ đến nguồn nước ban sự sống, và Thiên Chúa sẽ lau hết mọi giọt lệ nơi mắt họ".